Khi còn là cô gái trẻ, tôi chưa từng nghĩ đến việc báo hiếu với cha mẹ.
Khi làm dâu và sinh con, tôi mới hiểu tình yêu của bố mẹ dành cho mình là vô cùng lớn lao. Trước đây, khi còn độc thân, gia đình chỉ là nơi trở về, tôi thường ưu tiên bạn bè hơn. Tôi thường xuyên đi chơi, ăn uống, và không bao giờ nghĩ đến tình cảm dành cho bố mẹ. Tôi không trân trọng tình yêu đó, thậm chí còn to tiếng với họ vì những điều nhỏ nhặt. Tôi đã không nhận ra rằng tình yêu của bố mẹ luôn hiện hữu, dù đôi khi tôi chẳng mấy quan tâm.
Tôi từng nghĩ bố mẹ không hiểu thời đại của mình, nhưng sau khi kết hôn và sinh con, tôi mới nhận ra tình yêu của họ dành cho tôi là vô bờ bến. Tôi hối hận vì đã không biết trân trọng tình yêu đó khi còn bên nhau. Ngày cưới, mẹ tôi buồn bã và lén khóc, còn bố tôi thì đứng ngoài sân, che giấu cảm xúc. Hình ảnh đó khiến tôi đau lòng, vì trước đây tôi sống tự do, không cần lo lắng vì luôn có sự yêu thương của bố mẹ.
Giờ về nhà chồng, tôi phải luôn chú ý đến thái độ của bố mẹ chồng và chồng. Hạnh phúc của tôi không còn rộng lớn như trước, mà thực tế hơn. Tình yêu vợ chồng cần có sự trao đổi hai chiều: muốn chồng yêu thương, tôi phải chăm sóc bố mẹ chồng; muốn chồng quan tâm, tôi phải nỗ lực hơn. Đôi khi, tôi cảm thấy mệt mỏi với những nỗ lực ấy và chỉ mong được về bên bố mẹ, không cần lo lắng, chỉ cần sự yêu thương. ước mơ giản dị là được ngồi bên bố mẹ mỗi tối, điều mà trước đây tôi không trân trọng. Hôm nay, tôi bị đứt tay khi nấu ăn, không nặng nhưng cũng chảy máu nhiều.
Thông thường thì không sao, nhưng chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến tôi tủi thân muốn khóc. Tôi càng buồn hơn khi vết thương trên tay mình không được chồng và bố mẹ chồng coi trọng. Chồng sẽ bảo tôi mè nheo, còn mẹ chồng thì chê bai. Khi còn là con gái, tôi chưa từng nghĩ đến việc sống có hiếu với bố mẹ. Họ không hiểu rằng nước mắt tôi không phải vì đau tay, mà vì đau lòng. Tôi nhớ bố mẹ, mặc dù chỉ cách nhau 200 km nhưng như xa hàng nghìn năm ánh sáng. Khi tôi khoe ngón tay bị thương, bố mẹ lo lắng cuống cuồng. Tôi gắt gỏng vì thấy họ lo quá. Mẹ tôi nói: "Con đứt tay như mẹ đứt ruột, tôi phải lo chứ có gì sai". Cùng một sự so sánh, nhưng sao tình cảm giữa mẹ đẻ và mẹ chồng lại khác nhau đến vậy.
Khi còn trẻ, tôi không nghĩ đến việc hiếu thảo với bố mẹ. Giờ đây, mọi thứ đã khó khăn hơn. Dù tôi cố gắng sống hạnh phúc, gửi tiền và thăm họ thường xuyên, tôi vẫn không thể chăm sóc họ hàng ngày. Họ cô đơn trong tuổi già, còn tôi thì hối hận vì đã không quan tâm đến họ. Tôi nhớ và dằn vặt bản thân. Xin mọi người hãy yêu thương bố mẹ khi còn có thể.



Source: https://afamily.vn/khi-toi-con-la-con-gai-toi-chua-tung-nghi-den-chuyen-song-co-hieu-voi-bo-me-20170707145816405.chn